Nguyễn Công Trứ
 Đã biết má hồng thì phận bạc.
 Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng.
 Chiếc quạt thoa đành phụ với Kim Lang.
 Nặng vì “hiếu” nhẹ vì “tình” thôi cũng phải.
 Từ Mã Giám Sinh cho đến Từ Hải.
 Cánh hoa tàn đem bán lại chốn thanh lâu.
 Bấy giờ Kiều còn hiếu vào đâu.
 Mà bướm chán ong chường cho đến thế.
 Bạc mệnh chẳng lầm người tiết nghĩa.
 Đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm.
 Bán mình trong bấy nhiêu năm.
 Đố đem chữ “hiếu” mà lầm được ai.
 Nghĩ đời mà ngán cho đời!.